Trong mắt Dịch Triệt thế giới này thật vô vị, mọi thứ dường như chẳng có ý nghĩa gì. Cho đến khi cậu ấy gặp được tia ấm áp duy nhất trong cuộc sống vô vị đó… Đường Thành. Dịch Triệt chỉ biết sống tạm cho qua ngày, trong thế giới của ấy chỉ tồn tại bản thân, đã từ lâu cậu ấy đã từ bỏ việc thay đổi, để mặc bản thân rơi tự do trong hư vô. “Tình yêu đều được bắt đầu từ sự tỉnh táo, mà tỉnh táo cũng không phải không thể điên cuồng vì tình yêu. Mặc dù con đường phía trước rất gian nan, nhưng cùng anh vượt qua mới là cuộc sống đúng nghĩa”.